Hôm nay lúc dọn gác xếp, tình cờ lôi ra được tấm ảnh tổ tiên tôi mấy đời trước. Mặc bộ đồ kiểu lạ hoắc, cổ lỗ mà trông… sang chảnh bất ngờ. Thế là tôi nảy ra ý định: thử may lại bộ đó xem sao, cho biết!
Sờ mó từng thứ một
Đầu tiên là lùng sục vải. Lôi cả đống vải từ đống đồ bỏ đi trong nhà ra, vuốt đi sờ lại hoài mà không đâu giống ảnh. Rốt cuộc phải chạy ra chợ vải cũ, mò mẫm đúng thứ vải thô cứng như bìa các-tông, tay sờ vào nghe rào rạo như giấy ráp.
Mua về nhà mới biết cái sự ngu. Vừa cắt thử miếng vải đã sợi tua hết ra, như kiểu giẻ lau bếp! Gọi điện hỏi bà chị làm thợ may, bà cười xoá: “Đồ thời đó người ta toàn dùng vải lanh chưa tẩy, mày mua vải thô đời nay thì khác gì rớt hố!”
Vật lộn với kim chỉ
Đến công đoạn cắt may hóa ra khó kinh dị. Tôi tưởng cứ theo ảnh vẽ ra giấy rồi áp lên vải là xong. Ai ngờ cắt đại một đường vào khúc vải, phát hiện cái cổ áo hình vuông thành thử ngắn cũn, trông như áo bán chè đậu!
- Phải tháo chỉ cả chục lần: Tay chưa quen khâu kiểu nối mí, chỉ đâm loạn xạ, có mũi đâm thủng luôn ngón trỏ chảy máu lênh láng
- May tay như dở hơi: Tay trái cầm kim, tay phải nắm vải, hai tay cứ như đánh nhau, chỉ thắt cổ gà hoài
- Giải pháp cùn: Lôi máy khâu mini ra, nhưng vải dày quá, kim máy bẻ cong vẹo như cái đinh gỉ sau 3 phút chập chờn
Quần thì như cái bao
Phần quần làm tôi đau đầu nhất. Tưởng chừa ống rộng thùng thình là xong. Ai dè may xong mặc vào, ngồi xuống rách toạc một đường dài từ đũng ra gối! Thì ra lối may đính liền ống quần kiểu cũ khác hoàn toàn quần đùi công nghiệp.
Mấy bữa lê la thư viện tìm sách cổ mới vỡ lẽ: Thời đó nam giới mặc quần chẽn bó sát, ngoài khoác tunic dài che mông. May lại từ đầu, lần này đo đạc kỹ như… trộm cướp sơ đồ kho báu. Kết quả?
Tác phẩm để đời
Sau hai tuần vật vã như trâu cày, cuối cùng cũng có bộ đồ hoàn chỉnh. Mặc vào đứng trước gương tự dưng phì cười như điên. Áo cổ vuông trông như nắp hộp sữa, quần ôm ủng như legging, cộng thêm mái tóc hiện đại – trông chẳng khác gì cosplay tấu hài!
Thằng bạn qua chơi tròn mắt hỏi: “Tối nay đám cưới nhà ai thời đồ đá thế mày?“. Vợ tôi cười ngất: “Thôi mặc vào dọn nhà đi, đỡ tốn đồ lau nhà!”. Thực ra công nhận vải dù thô nhưng mát lịm, chỗ rách thì vá đại thành hoa văn riêng. Không hợp thời nhưng cái cảm giác tự tay nối sợi chỉ xưa – đã đời!